(updated part2)
* * *
Xe vẫn lăn bánh đều đều trên con đường quen thuộc về nhà. Cũng đã ko biết bao nhiêu lần trên con đường này đã chứng kiến bao nhiêu lần Phong chở Vy đi học, đi dạo, hay đơn giản là chở Vy đi đến nơi con bé muốn. Vy thích nhất là đi học về buổi tối đi qua con đường với hai hàng cây xanh mát rượi, lá me rơi như mưa bụi. Dựa vào Phong Vy thấy ấm áp vô cùng Vy thích cảm giác này, nhưng bên cạnh đó ở đâu đó sâu thẳm Vy mong…
Phong từ khi lên cấp III, Phong đã lọt vào top danh sách hotboy của khối, với nụ cười có thể xuyên thủng tim bất cứ ai của Phong đã làm ko biết bao nhiêu cô bạn cùng khối điêu đứng , mà còn làm mấy bé lớp 10 liêu xiêu. Phong còn nằm trong đội tuyển học sinh giỏi của trường với bản thành tích xuất sắc đáng mơ ước.
Còn Vy mọi chuyện về căn bệnh thế kỉ AIDS đã lùi xa trong quá khứ mãi chỉ còn là dĩ vãng nhưng đôi lúc tất cả cũng cứ nhói lên trong lòng một con bé, căn nhà nhỏ luôn tràn ngập tiếng cười của bà, của Vy và cả Phong nữa. nhà Vy đã khấm khá hơn nhờ bán đc miếng đất đc giá. Bà Vy mở một cửa hàng nhỏ, bà cháu vẫn nương tựa vào nhau sống vui vẻ, ngôi nhà còn rộn ràng hơn khi có sự xuất hiện của Phong. Còn Vy càng lớn càng xinh, cũng nằm trong đội tuyển của trường, nhưng vẫn mít ướt như ngày nào.
Hôm nay đi học về trời lại mưa to, Phong dắt xe ra cổng chờ Vy. Cái dáng quen thuộc lao ra. Vy vẫn hay năn nỉ Phong cho đi mưa và thường thì Phong vẫn đồng ý thường là vậy. Nhưng hôm nay thì khác Phong cương quyết bắt Vy ngồi sau trùm áo mưa lại. Vì lần trước mà ko lần nào đi mưa về Vy cũng lăn ra ốm. Biết rằng sẽ ko năn nỉ đc Phong nên Vy ngoan ngoãn ngồi sau thu người lại vào áo mưa. Phong cảm nhận đc lâu lâu đầu Vy va nhẹ vào lưng mình, Phong cười.
Vy khoái ngồi như thế này, cổ thì cúi xuống mỏi nhừ nhưng nhìn nước bắn ra từ bánh xe thấy hay hay. Còn Phong cậu sợ nhất là chở Vy lúc nó buồn ngủ, đầu cứ ngả qua ngả lại, có lúc Vy nghiêng đầu mạnh quá làm Phong cho cả hai đứa đo đường. Đau điếng.
Sau vụ đó Vy ít ngủ hơn nhưng chỉ đc vài ngày chứng nào tất nấy, cứ mỗi lần như vậy Vy vòng tay ôm lấy Phong còn Phong cậu bỏ một tay giữ lấy tay Vy ít nhất là để nó ko rơi đi đâu đó thêm lần nào nữa.
Lớn lên bên nhau từ nhỏ Phong hiểu Vy hơn bất kì ai, biết là tính con gái thay đổi như thời tiết nhưng Phong luôn biết ở đâu và khi nào Vy cần mình. Cần một bờ vai để tựa vào mặc cho những dòng nước mắt tuôn rơi khi nó cảm thấy buồn vì khi đi thi ai cũng đc ba mẹ chăm sóc còn nó thì ko, hay cần một câu nói an ủi khi có ai đó nhắc đến ba mẹ. lúc Vy tổn thương nhất cũng là lúc Phong luôn ở bên lau nước mắt cho con bé nhỏ nhắn yếu đuối cần đc che chở. Để mỗi buổi sáng lao vù vù sang nhà Vy chỉ để là người đầu tiên thấy nụ cười rạng rỡ như một thiên thần trong nắng sớm. Phong vẫn thế vẫn lặng lẽ bước cạnh Vy chăm lo chu đáo ân cần. Thế nhưng Phong vẫn mãi mãi chỉ là người đến sau.
……
Sân thượng lộng gió. Vy ngồi một mình nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Phong khẽ chạm vào vai Vy, làm nó giật mình quay lại cười chào Phong. Phong cũng im lặng, tâm hồn đeo đuổi theo những đám mây trên nền trời xanh biếc. Phong chợt lên tiếng
-Lạ thật đấy. Ngày trước em toàn khóc nhè mà anh có dỗ bao nhiêu thì em vẫn khóc tu tu mà sao Nguyên nói 1 câu là em nín ngay nhỉ?
Câu hỏi của Phong làm kí ức đẹp đẽ của tuổi thơ lại hiện về trong nó, Vy mỉm cười thủ thỉ:
-Vì anh Nguyên nói luôn kèm theo kẹo, em khóc nhiều vì em biết cứ gào thật to là thể nào cũng có kẹo ăn.
Phong bật cười lớn:-Em ghê gớm thật.
Nhắc đến Nguyên làm điều gì trong lòng nó chùng xuống, nó vẫn mở miệng hỏi lại câu xưa nay vẫn hỏi Phong:
-Bao giờ thì anh Mèo về hả anh Dưa?
Nó biết đã hàng trăm lần nó hỏi như vậy cũng chừng ấy lần nó nhận đc một câu quen thuộc "Anh cũng ko biết" nó chẳng chờ đợi điều gì vì nó biết trước câu trả lời nhưng hôm nay thì ko, câu trả lời của Phong làm nó từ ngỡ ngành đến vui mừng, rồi đến thất vọng:
-Nó về rồi.
Gió vẫn cứ rít qua tai nó, dường như nó ko tin vào tai mình liệu đây có phải sự thật hay ko hay chỉ là nó tưởng tượng ra:
-Làm gì mà em ngạc nhiên dữ vậy? Đi đến nhà nó thôi.
Chẳng kịp để nó có thời gian suy nghĩ mà định thần thì đúng hơn, Phong kéo nó đi. Gió rì rầm trò chuyện với nhau vì câu chuyện mới vừa đc nghe trên sân thượng. trong Vy có cái cảm giác gì đó bất định và hoàn toàn bất ổn, rất khó tả lạ lùng lắm, vừa xôn xao, chạo rạo, vui mừng, lo lắng và có chút gì đó xao lòng.
AI ĐÃ QUÊN LỜI HỨA ẤY?
Chiếc cổng xanh hiện ra, Phong dừng xe, nó nhảy xuống như một cỗ máy nép người sau Phong. Chuông cửa trước mặt, Phong hiểu lúc này Vy đang nghĩ gì vì trong thời gian qua Phong biết mình ko thể xếp trước một người trong lòng Vy. Nhưng kệ. Đối với Phong cảm nhận của Vy quan trọng hơn tất cả. Hòa cùng suy nghĩ đó là sự hồi hộp của Phong ko biết thằng Mèo ngày xưa đã thay đổi như thế nào? Lấy hơi Phong ấn mạnh vào chuông cửa, từ trong nhà một thằng con trai cao to như Phong lao ra mở cửa, thấy người lạ lạ nhưng cảm giác thì quen thuộc vô cùng, mặt thằng con trai thộn ra đúng kiểu ngây ngô của Mèo ngày trước, ú ớ:
-Ê, mày đừng bảo là quên bạn bè rồi nghen?
-Phong, đúng ko? Đúng Phong rồi.
Nguyên ôm chầm lấy thằng bạn cười chữa ngượng:
-Tại mày lớn quá, trắng trẻo đẹp trai hẳn ra làm tao ko nhận ra là thằng Dưa béo ú hồi nào nữa.
Phong cười toe:-Mày nhớ nhỏ Nu ko? Nó này!
Phong kéo Vy đang đứng sau ra, Nguyên nhìn Vy rồi đưa tay ra sau người giật cái đuôi tóc thật mạnh:
-Anh về mà ko thèm hỏi thăm hả?
Rồi ôm nó vào lòng thật chặt chặt đến mức làm nó khó thở, Nguyên bỏ Vy ra rồi lôi cả Phong vào nhà. Vy đã ổn hơn vì "Anh Nguyên vẫn thế, vẫn hay bắt nạt mình". Nguyên lôi ra những thứ còn giữ đc đến bây giờ ra, cả 3 phá lên cười giòn giã chảy cả nước mắt.
Trên bàn học của Vy có đến hai ngôi nhà bằng diêm và trong hộc tủ bàn học trong cái hộp xinh xinh là cái vòng tay đc làm bằng ốc mà ngày đi Nguyên đã đưa cho nó. Hai ngôi nhà đc để chung một chỗ, một thì khá đẹp vì sự khéo tay tỉ mẩn của Phong, một thì hơi méo mó xộc xêch còn khá vụng về lẫn trong đó là sự vội vàng của Nguyên, Nhưng đối với nó có lẽ nó quý trọng ngôi nhà méo mó hơn luôn nâng niu và trân trọng hơn tất cả. chiều nay là một buổi chiều mưa, Vy ngồi cầm trong tay ngôi nhà diêm nhìn ra cửa sổ nghĩ về một nơi xa xôi.
-Vy ơi Vy.
Tiếng Phong gọi làm Vy giật mình vội chạy ra mở cửa:
-Anh Phong vào nhà đi.
-Ừ, mưa to quá, bà đâu Vy.
-Bà lên phòng nghỉ rồi anh ạ.
Vy leo lên phòng mở hé cánh cửa sổ.
-Lát đến nhà Nguyên đi.
-Nhưng trời mưa to quá.
-Ai bảo đi bây giờ_Phong kí nhẹ vào đầu Vy_Đợi lát tạnh mưa rồi đi.
Cả Vy và Phong ngồi bó gối nhìn ra khung cửa sổ nhạt nhòa nước. Vy thấy Nguyên lạ lắm vừa lạ vừa quen cái cảm giác trong Vy ko còn cái cảm giác như xưa, cũng ko giống lúc ở bên Phong. Vy cảm thấy lúc bên Nguyên giữa hai người có một khoảng cách vô hình, cũng đúng thôi vì "có lẽ mình nghĩ quá nhiều anh Nguyên đã đi quá lâu rồi mà".
-Này khoác cái áo nữa vào, rồi đi thôi.
Nó với đại cái áo gió khoác thêm vào, rồi cả hai chạy sang chào bà. Vy lại leo lên xe Phong, trời vừa mưa xong còn ướt nhẹp, cây me già khẽ rung mình khi Phong lao xe tới. Có lẽ cây me này đã ko biết đã chứng kiến bao nhiêu lần hai con người này đi về qua đây, ko biết bao nhiêu nụ cười và cũng ko đếm hết những giọt nước mắt của cả hai khóc dưới cây me này, đã ko biết bao nhiêu chuyện vui buồn đc kể dưới gốc cây me già, và cũng ko biết bao nhiêu khoảng khắc im lặng. Lần này cũng thế lại cái khoảng trống im lặng ấy. Ko biết là cây me già ghét sự im lặng ấy hay là vì hai đứa này quên chào me làm me dỗi vì cứ mỗi lần đi qua dù buồn hay vui Vy cũng khẽ khẽ hét lên "Me già kìa" và cũng có thể để gây sự chú ý nên me rung mình trút hết số nước mưa và lá me còn đọng lại xuống đầu hai kẻ vừa phóng qua:
-Ui da, lạnh quá me ơi! Ghét mi thật.
Vy kêu lên quay lại lườm yêu.
-Tại nó thấy em ko chào nó đấy.
-Anh ướt hết rồi kìa.
-Ko sao đâu. Lần nào mưa xong nó chả trút giận lên đầu anh em mình.
-Ừ, cây me đó có lâu chưa anh Phong.
-Anh cũng ko biết nữa, nhưng đã có lâu lắm rồi đấy, cổ thụ lắm rồi.
Câu chuyện bắt đầu rôm rả hơn, me thích thế nên vươn mình nhìn theo hai cái bóng đang khuất dần sau con dốc dài.
Vừa đến nhà Nguyên đã kéo xềnh xệch hai đứa lên phòng vừa tỏ ra bí mật:
-He he tao vừa tìm đc cái này vui lắm nha.
Hóa ra là thư mà Nguyên viết khi vừa sang bên đó vì nhớ nhỏ Nu và thằng bạn chó cột Dưa nên viết nhưng toàn là thư gửi hộc bàn [tức là thư ko gửi]
Nó với lấy một lá ngồi đọc, những nét chữ non nớt trẻ con làm nó bật cười, nhwung đọc đến một đoạn làm mặt nó đỏ dần, Phong lấy lá thư đọc:
"Nhớ nhỏ Nu với thằng Dưa ghê, Dưa nhớ giữ quà cho cẩn thận mai mốt tao về mà ko thấy nữa là tao bắt đền, con nhỏ Nu thì lớn lên rồi thì nhất đc ko đc thích ai đâu đấy vì anh sẽ về cưới em làm vợ".
Nhìn giương mặt hai đứa ngỡ ngàng Nguyên giât lấy lá thư lướt qua rồi cười:
-Đúng là trẻ con, vớ vẩn quá gì mà vợ với chồng cơ chứ, viết lâu lắm rồi giờ đọc lại thấy kì cục sao đó.
Nguyên càm lá thư bỏ vào nhà, trong lòng Vy dội lên cái gì đó man mác buồn. Phong phập phồng thep Vy vì Phong biết Vy vẫn chờ chờ một điều khá trẻ con.
Ko khí trầm hẳn xuống.
Hôm nay gia đình và bạn bè tổ chức một bữa tiếc nhỏ mừng Nguyên về. Vy xúm xính với chiếc đầm tím nhạt khá bồng bềnh, Phong gọi, nó thắt lại cái nơ trên tay ròi cẩn thận đeo cái vòng ốc vào tay, rồi lao ra lại leo lên xe Phong. Ngồi trên xe Vy vân vê cái vòng tay vì nó muốn cho Nguyên thấy nó vẫn nhớ và trân trọng điều đó.
Lúc đến nơi thì mọi người đã khá đông đủ, Nguyên rạng rỡ ở giữa căn nhà với vài lời phát biểu:
-Cám ơn tất cả mọi người đã đến đây. Thật ra thì hôm nay mình định nói một chuyện đó là mình đã quyết định sang Pháp, và mọi người hãy xem đây như một bữa tiệc chia tay để dánh dấu những ngày ngắn ngủi mình về nhé.
Không khí bắt đầu xôn xao, ko chỉ vài người bất ngờ mà hầu như là tất cả, nó và cả Phong cũng ko hiểu vì sao chỉ vài ngày trước đây Nguyên nằng nặc đòi về bằng được giờ lại quyết định ra đi, tất cả bất ngờ ko hiểu vì sao có lẽ chỉ có Nguyên mới biết vì sao cậu quyết định như vậy, cũng chỉ có cậu biết vì sao cậu lại phải rời khỏi đây. Chỉ có Nguyên mới biết mà thôi. Đúng là chỉ có Nguyên mới biết.
Vy đưa tay chạm vào cái vòng tay.
-Nhân dịp này mình cũng muốn giới thiệu cho mọi người một người rất quan trọng với mình. Cũng vì người đó đã mang lại sức mạnh cho mình trong những ngày lạnh lẽo. mình muốn cám ơn người đó đã cho mình một kí ức đẹp.
Tầm mắt của Nguyên hướng về phía nó, làm tim nó đập nhanh hơn mạnh hơn đến cả pHong cũng cảm nhận được điều đó. Tim nó đập loạn chẳng suy nghĩ được gì cả Nguyên đang bước dần dần về phía nó. Mọi thứ trong nó hỗn loạn hoàn toàn.
Nó nghẹt thở trong giây phút này, Nguyên đã đến rất gần rất gần, nó thấy hạnh phúc thấy cả cái gì đó nhói lên nữa. Nhưng rồi Nguyên lướt qua nó chạm vào vai nó chỉ có thế thôi, cậu nắm lấy tay một ai đó. Tất cả lùng bùng trong tai nó "Thế là sao?" câu hỏi đc lặp đi lặp lại trong đầu nó. Trong khoảnh khắc đó nó thấy đau, tim nó quặn thắt, nó thấy khó thở rất rất khó thở, nhưng rồi nó thở hắt ra. Khoảnh khắc đó làm nó đau đến khó thở. Nó đau, nó quá trẻ con khi tin những chuyện xưa cũ.
Bỏ mặc tất cả, nó bỏ chạy….
Nó đâu biết rằng cũng trong cÙng một khoảnh khắc cũng có người đau gấp vạn lần nó. Thật sự là rất đau đau lắm làm lòng quặn lại, trái tim dường như bị ai bóp nát.
Nó lao người ra khỏi cánh cổng sau giàn hoa tigon xối xả của một trận mưa trời. Nó ngồi thụp xuống dưới cột đèn òa khóc, nước mắt lẫn trong cơn mưa, rơi xuống. Có ai đã từng nói "Nếu khóc dưới mưa sẽ thấy mình bớt đáng thương hơn". Đau đớn đan tan chảy trong nó, đang thiêu đốt trái tim nó. Mưa vẫn cứ xối xả trút xuống đầu nó.
Một ánh mắt lo lắng nhìn nó, lại thêm một giọt nước mắt rơi xuống áo tay nắm chặt lấy cái vòng ốc mà nó đánh rơi, đôi mắt ấy thẫn thờ xót xa và đau đớn.
Một bàn tay ấm áp kéo nó lên, áp má nó vào người, nó càng khóc to hơn như trút đi tất cả những tổn thương đau đớn mà nó đang gánh chịu:
-Em ngốc lắm phải ko anh, ai lại đi tin vào một lời hứa trẻ con như vậy chứ.
-Ko, em cứ tin đi vì vẫn còn một lời hứa của anh cần em tin.
Nó nhận ra một điều bao lâu nay cái tình cảm ấm áp nó vẫn được nhận tự phía Phong nhưng có lẽ chưa bao giờ nó suy nghĩ cho Phong, nó chỉ biết lúc buồn cũng có Phong ở bên, lúc vui cũng vậy. Bấy lâu nay nó chỉ biết nhận tất cả mọi thứ từ Phong, người vẫn âm thầm chăm sóc nó, vẫn lặng lẽ bước cạnh nó vẫn chờ đợi nó.
-Vy à, anh yêu em.
Niềm hạnh phúc trong nó giờ đây mới thật sự vỡ òa, đôi vai gầy run lên, lần này đối với nó cảm xúc đã thắng, nó kiễng chân lên chạm vào môi Phong, còn Phong cậu ôm gọn nó trong vòng tay vẫn hay bao bọc che chở nó. Nó đưa tay ôm chặt lấy Phong, ôm lấy điều mà nó đã chờ đợi bao nhiêu năm nay, Phong mới là của nó, đó mới là hạnh phúc thật sự của nó, điều hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng thuộc về nó.
Đợi tất cả mọi thứ bình ổn lại, Phong đưa nó trở lại nhà Nguyên, Nguyên từ trong nhà cũng ướt sũng chạy ra tươi cười, hai đứa đứng ở ngoài vì nước đang thi nhau nhỉ từng giọt xuống sân, chào Nguyên rồi Vy lại leo lên xe Phong. Đi về trên con đường quen thuộc, cây me già lại rung mình quật hai đứa tả tơi. Nhưng nó ko lo lắng vì điều đó bởi phía trước nó luôn có một người che chở cho nó, và dù trời có sập xuống lúc này thì cũng sẽ có người đưa tay chống đỡ với nó.
Nó nhảy xuống xe khi đến cổng nhà, áp mạnh lên má Phong như một lời chúc ngủ ngon, nó nhanh chân chạy vào nhà. Nó sẽ quên đi lời hứa của Nguyên và tim nó chỉ giữ lại một lời hứa-Một lời hứa mà bấy lâu nay nó đã quên.
********
"Anh ko quên và sẽ ko bao giờ quên lời hứa ấy. Anh về là vì em, thế nhưng khi gặp lại em và Phong anh chợt nhận ra đâu mới là bờ vai vững chắc nhất cho em, đâu mới là người có thể ở bên lau nước mắt cho em mỗi khi em buồn. Và anh tin mình đã đúng. Cầu Chúa ban phúc lành cho em."
(the end - tình cảm trẻ con lúc nào cũng rất tuyệt nhưng khi đã lớn con ngta phải chính chắn hơn, và rồi người ta luôn nhận ra cái gì là hp cho người mình yêu!!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét