"Hiếm muộn gì nó, vô sinh chắc rồi" - Mỗi khi nghe mẹ chồng nói câu đó, trái tim tôi như bị dao cắt.
Tôi không dám "bật" lại bởi sự thật tôi đã chữa hiếm muộn 6 năm mà vẫn chưa có con.
Tôi lấy chồng từ năm 18 tuổi, ban đầu hai vợ chồng nghĩ còn trẻ nên chưa có kế hoạch sinh con. Dù hơn tôi gần 10 tuổi nhưng chồng tôi tính tình còn rất trẻ con, anh không muốn có con ngay. Chúng tôi chuyển vào Nam làm kinh tế.
Sau 3 năm ở trong Nam, hai vợ chồng tôi lại trở lại Sơn Tây, Hà Nội để làm nghề thu mua đồng nát. Lúc này, kinh tế hai vợ chồng cũng dư giả, chúng tôi mới tính chuyện sinh con. Nhưng điều may mắn đó không đến với vợ chồng tôi khi suốt gần 3 năm tôi vẫn không có thai. Phía nhà chồng tôi cứ nói bóng gió rằng do tôi sử dụng nhiều thuốc tránh thai quá nên bây giờ khó có con.
Suy nghĩ về khả năng vô sinh ám ảnh chúng tôi. Nóng lòng, hai vợ chồng tôi đi khám đông, tây y đủ cả. Bác sĩ cho biết, khả năng sinh sản của vợ chồng hoàn toàn bình thường nhưng không hiểu sao vẫn không thể có con.
Anh là con cả nên phía nhà chồng tôi ngóng đứa cháu đích tôn còn nhiều hơn chúng tôi. Nhiều lần, bố chồng tôi nói thẳng, nếu hai đứa không ở được với nhau thì chia tay. Mẹ chồng tôi thì nhấm nhẳng: "Thằng chồng nó phơi phới thế kia chẳng lẽ lại điếc, chỉ có vợ nó khô như con cá mắm mới khó có con".
Mỗi ngày đi qua, tôi đều rơi nước mắt vì những câu nói bóng gió của nhà chồng. Mới 28 tuổi, tôi mang cái án hiếm muộn và các bác sĩ đều không biết vì sao.
Mẹ chồng tôi đi xem bói, nghe thầy phán: "Âm dương không hòa hợp, nếu gặp người khác thì sẽ có con". Vậy là gia đình nhà chồng lên kế hoạch để chúng tôi chia tay nhau. Mẹ chồng tôi hứa toàn bộ tài sản của hai vợ chồng làm 10 năm qua sẽ thuộc về tôi, chỉ cần tôi chấp nhận chia tay với chồng.
Áp lực quá, vợ chồng tôi bàn nhau chuyện ly thân để anh làm đám cưới giả. Thật trớ trêu, anh cưới người phụ nữ hơn tôi 3 tuổi chưa đầy 3 tháng thì cô ấy mang thai, còn tôi thì vật vã đau khổ vì mang tiếng vô sinh bị chồng bỏ.
Mặc dù có vợ mới, nhưng anh vẫn yêu thương tôi. Anh đến thăm tôi và nhiều lần ở lại với tôi trong căn nhà của hai đứa trước đó. Chúng tôi vẫn nuôi hi vọng có với nhau một đứa con.
Thấy hai đứa vẫn thắm thiết, mẹ anh tìm cách đuổi tôi về quê ngoại ở Hoài Đức. Bà đang vui mừng vì sắp có cháu, không muốn tôi làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của con trai. Tôi khóa cửa, trở về nhà mẹ đẻ.
Về quê cũng là lúc tôi phát hiện ra mình mang thai. Hạnh phúc bất ngờ khiến tôi không cầm được nước mắt. Tôi gọi điện cho anh nhưng anh lại đang bận đưa vợ mới đi khám thai. Chưa kịp báo tin vui, anh đã hớn hở: "Anh sắp có con trai rồi".
Câu nói của anh khiến tôi không đủ can đảm nói rằng tôi cũng sắp được làm mẹ. Đứa trẻ đó là tình yêu, sự nỗ lực của tôi và anh trong suốt những năm qua. Nuốt nước mắt, tôi cố gắng không hình dung ra chặng đường sắp tới sẽ ra sao khi tôi và con sẽ không có anh ở bên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét